" Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù bạn bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn cũng muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy một lần nữa. "
Nắng hạ đã ươm vàng cả một vùng trời như muốn đốt cháy hàng phượng vĩ. Tháng 6 - mùa phượng! Cái sắc hao đỏ ấy đến rồi lại đi như thúc giục ai, đốt cháy những ai đang đứng trước khoảnh khắc chia tay mái trường. Ba năm cấp 03 trôi nhanh quá, chẳng kịp níu giữ điều gì ở lại. Còn quá nhiều những yêu thương chưa kịp cất thành lời, với biết bao ước hẹn còn dang dở. Những bạn học sinh lớp 12A9 ngay lúc này chỉ ước được ở lại đây thêm chút nữa, dù chỉ là một chút thôi, để lại chạy vội trên những góc hành lang cho kịp trống điểm giờ, để lại cùng lao xao mỗi khi bước vào lớp và cùng đổ rạp mỗi khi trống ra chơi vang lên.
Thời khắc này, trong lòng các bạn lớp 12A9 đều có chung một nỗi nhớ, nhớ về hình ảnh lần đầu tiên bước chân vào mái trường THPT An Lão. Ngày đấy trước mắt chúng tớ, những cô cậu học trò 15, 16 tuổi, tất cả đều lạ lẫm. Trường lớp mới, thầy cô mới và cả một nhịp học gấp gáp lạ thường. Những gương mặt bỡ ngỡ, gốc bàng chẳng thân quen, ô cửa sổ một chân trời xa lạ...
Giờ đây khi sắp phải chia xa, vẫn ngôi trường ấy, vẫn nắng hạ ấy, nhưng hình như có pha thêm những rạo rực đỏ hồng màu phượng vĩ! Chúng tớ sẽ nhớ lắm, nhớ từng hàng cây, ghế đá góc sân trường. Nhớ căn phòng học thân yêu, nhớ những chiếc bảng đen đã bao đời nên công dạy dỗ. Chợt thấy thời gian sao trôi vô tình thế.
Cảm ơn THPT An Lão, cảm ơn vì đã che chở chúng tớ suốt 03 năm trời. Chúng em cảm ơn thầy cô đã luôn tận tuỵ, nghiêm khắc, kiên nhẫn và bao dung nhìn chúng em khôn lớn, bỏ lại những mệt nhọc xô bồ ngoài cánh cổng trưởng, để rồi mỗi khi bước lên bục giảng, chúng em lại nhìn thấy những người cha, người mẹ đang cháy hết mình với ngọn lửa nghề nhiệt huyết, thiêng liêng.
12A9 ơi! Xin đừng quên những kỉ niệm đã trải qua cùng nhau nhé. Chúng ta sẽ mang theo hành trang của mình về những ký ức nơi đây, sẽ cất giấu những gương mặt thân yêu về thầy cô, bạn bè vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình. Rồi mai này mỗi đứa sẽ một phương, sẽ đi đến chân trời mà mình mơ ước. Nhưng bạn, tôi, tất cả chúng ta đều một lần ngoảnh lại để thấy trong tâm hồn vẫn dư vang bao thanh âm của tuổi học trò.