" Chúng tớ cố níu giữ và tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất, vì chúng tớ biết rằng qua tháng sáu này chúng tớ không còn kề cạnh nhau nữa. "
Phượng vĩ rụng dần, sắc đỏ dần phủ kín, bao trùm từng con ngõ nhỏ, từng con đường tới trường, giờ đây những tán lá chỉ len lỏi trong vài tán cây. Cái le lói, cái nhỏ nhoi ấy chẳng đủ để níu cái xuân xanh kia ở lại, cái xuân ấm áp, cái xuân rực sắc hoa…rực sự sục sôi và nhiệt huyết của mỗi đứa trẻ 12A7...
Cấp ba của chúng tớ như bản nhạc trường tồn với những nốt thăng trầm bất tận, với những đống bài tập mà tưởng chừng có thể đè chết người ta, với những bài toán, lí, hóa khó đến phát khóc, với một đường thẳng nhà, trường và chỗ học thêm, với những áp lực xung quanh làm ta đôi lúc như muốn từ bỏ tất cả. Nhưng vẫn cố chấp, vẫn thức khuya một chút để làm nốt bài tập hóa còn dở, để học thuộc các định luật vật lí nghĩ đến là buồn ngủ, để mày mò giải bằng được bài toán khó ấy. Chỉ là vì mong muốn bản thân thêm hoàn thiện hơn, vì tương lai và những hoài bão của chính mình. Dẫu vậy, nhưng nghĩ đến chút thôi là nhớ, là lại chẳng lỡ rời xa.
12A7 miệt mài gom nắng hạ để mùa thu ấy có thể tự mình làm ngọn đèn nhỏ, tỏa sáng và sưởi ấm xung quanh. Mỗi thành viên của lớp học ấy là “một mảnh kí ức đẹp” của tập thể 12A7- K57 trường THPT An Lão. Bức tranh tuổi trẻ đầy náo nhiệt, rộn ràng chỉ hoàn thiện khi có đầy đủ từng mảnh ghép ấy. Một bức tranh của tuổi thiếu niên rực rỡ khiến mỗi chúng ta đều xao xuyến, bồi hồi khi nhớ về nhau, nhớ về những kí ức bên lớp học đầy nắng đó.
Chúng em xin cảm ơn thầy cô đã luôn đồng hành cùng tập thể lớp chúng em qua chặng đường thanh xuân đó. Chúng e xin khắc ghi những lời dạy, những bài học quý báu đó của thầy cô. Chúc thầy cô và mỗi thành viên của tập thể A7 luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công!