“Một đời người – một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muốn bước cậy nhờ người đưa …”
Người thầy như người chèo đò và học trò là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới chào đời. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ. Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung bởi “nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên”. Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi, lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau. Con đò nhỏ dầm dãi nắng mưa, lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược, khách sang sông vẫn tiếp tục cuộc hành trình phía trước.
Dịp lễ Hiến chương Nhà giáo Việt Nam đang sắp tới gần, Ban Phát Thanh Học Đường Trường THPT An Lão xin gửi tới nhung người thầy, người cô món quà nhỏ: Series: "Nét đẹp người lái đò" để khám phá nét đẹp những người “nghệ sĩ trên bục giảng” vẫn luôn ân cần, miệt mài dẫn lối, chăm chút cho vô vàn “mầm non của đất nước” được nảy nở dẫu ở bất cứ nơi đâu, dù là miệt vườn cằn cỗi hay tận cùng đại dương sâu thăm thẳm. Hãy đồng hành cùng chúng tớ lan toả yêu thương, gửi lời tri ân sâu sắc tới những người lái đò của mình nhé!