Gửi cho đôi vai gầy nặng vệt gió sương
Gửi cho đôi mắt nhoèn hằng đêm mất ngủ
Gửi mẹ, gửi cha, gửi cả cuộc đời của con...
Các cô, các bác lâu ngày gặp lại đều tấm tắc: "Mới ngày nào còn bé đỏ hỏn nay đã lớn phổng lớn phao, thanh niên rồi đấy nhỉ?". Con cũng chẳng biết "mới ngày nào" kia là nhanh hay chậm, là dài hay ngắn, là vội vã, hối hả hay thong thả, an nhiên. Và cũng chỉ khi con thấy tóc mẹ lẫn màu gió sương, đôi bàn tay cha sần sùi những vết chai sạn, những chấm đồi mồi, những vết nhăn...Con mới biết ấy là thời gian. Cậu ta chẳng đợi chờ, chẳng nhắc nhở, chẳng ân cần hỏi han như cha mẹ, cậu ta cứ thế mà chạy, mà kéo cả tuổi xuân của người "đổ sập" vào cuộc đời con.
Con viết ở đây những dòng tâm sự của đứa trẻ đang chập chững bước vào đời. Con viết những câu chuyện lấm láp đất bùn của tuổi trẻ....Con vừa chạm tới thanh xuân, cha mẹ đã đi qua mùa nắng hạ, sang thu. Viết ở đây, con kể mẹ nghe...tất thảy những gì mộc mạc nhất nơi tâm hồn con cất giữ.
Dành cho mẹ, dành cho cha: Điều con muốn nói.