
V
iết tiếp con đường mơ ước của mẹ dưới mái trường THPT An Lão.
1. Ước mơ được viết tiếp
Có những ước mơ tưởng chừng đã ngủ quên trong quá khứ, nhưng lại được đánh thức bởi tình yêu và sự tiếp nối của thế hệ sau. Ước mơ ấy, với tôi, mang hình dáng dịu hiền của mẹ — người đã từng gửi trọn thanh xuân của mình nơi mái trường THPT An Lão năm nào.
2. Tuổi thơ gian khó – ngọn lửa học tập
Mẹ tôi sinh ra trong một làng quê nhỏ, nơi cuộc sống gắn liền với ruộng đồng, ao cá và những buổi chiều nghiêng nắng. Khi bạn bè cùng trang lứa còn mải chơi diều, chăn trâu, hái sim hái ổi, thì mẹ tôi đã biết cặm cụi học bài dưới ánh đèn dầu leo lét. Mẹ bảo, “người nghèo có thể không có nhiều thứ, nhưng nhất định phải có tri thức”.
Và thế là, giữa bao bộn bề của cuộc sống, mẹ vẫn kiên trì theo đuổi ước mơ được bước chân vào mái trường cấp ba danh tiếng – THPT An Lão.
3. Ngày mẹ chạm giấc mơ (khoá 1991-1994) được thầy “Nghiêm Xuân Y” làm chủ nhiệm
Rồi một ngày, giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực. Mẹ thi đỗ vào trường với số điểm cao, thậm chí còn được xếp vào lớp chọn. Mẹ kể rằng, khi đi xem danh sách nhập học, bà chỉ dám tìm tên mình trong các lớp thường vì không nghĩ mình đủ giỏi. Nhưng rồi, khi thấy tên mình ở bảng lớp chọn, mẹ đã lặng người — giây phút ấy, nước mắt lăn dài, không phải vì kiêu hãnh, mà vì hạnh phúc.
4. Thanh xuân trong bức ảnh dưới mái trường THPT An Lão. Tôi đã từng xem bức ảnh cũ của mẹ và lớp học năm xưa. Trong bức ảnh, những gương mặt học trò tuổi mười lăm rạng rỡ đứng trước cổng trại với dòng chữ “Chi đoàn 10C1”. Ánh mắt ai cũng sáng ngời, hồn nhiên và tự tin. Những đôi dép nhựa, những chiếc ao sờn, những nụ cười trong veo như vẫn còn đọng lại qua thời gian. Mẹ tôi ở đó – giữa đám bạn, nét mặt tươi sáng, giản dị mà kiên cường. Tôi nhìn thật lâu bức ảnh ấy, và tưởng tượng ra tiếng trống trường, tiếng cười vang, những ngày nắng sân trường đầy gió. Tất cả như kể cho tôi nghe câu chuyện về một thế hệ học sinh An Lão đầy nghị lực và ước mơ.
5. Giấc mơ dang dở và ngọn lửa chưa tắtThế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng đi theo ước nguyện. Khi đang học dở lớp 11, vì gia cảnh khó khăn và quan niệm xưa cho rằng “con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì”, mẹ tôi buộc phải nghỉ học để đi làm phụ giúp cha mẹ. Ngày rời trường, mẹ kể, thầy cô và bạn bè ai cũng ngỡ ngàng, tiếc nuối. Còn mẹ – người con gái mang trong mình ước mơ làm cô giáo – chỉ lặng lẽ quay đi, giấu giọt nước mắt vào lòng. Một giấc mơ tươi đẹp, lẽ ra đã có thể trở thành hiện thực, lại khép lại giữa chừng.
6. Ngày trở lại và giọt nước mắt xưa
Nhiều năm sau, khi tôi được xem bức ảnh họp lớp của mẹ, tôi đã lặng người.
Những người học trò năm ấy nay đã thành cha, thành mẹ, mái tóc điểm bạc nhưng nụ cười vẫn hồn hậu như xưa. Họ ngồi bên nhau, dưới tấm băng rôn đỏ rực ghi dòng chữ “Gặp mặt thầy cô và học sinh 10C1 niên khóa…”. Ánh mắt ai cũng rạng rỡ, vừa vui vừa xúc động, như thể những năm tháng học trò bỗng ùa về trong ký ức. Mẹ tôi ngồi đó, giữa bạn bè, ánh nhìn chan chứa niềm hạnh phúc. Dẫu con đường học tập năm nào dang dở, nhưng mẹ vẫn giữ trong tim niềm tự hào rằng: mình đã từng là học sinh của THPT An Lão – nơi ươm mầm ước mơ.
Mẹ thường nói với tôi:
“Mẹ không tiếc vì đã khổ, mẹ chỉ tiếc vì không được học tiếp. Nhưng con à, con hãy học thay cho mẹ nhé. Học không phải để kiếm tiền, mà là để sống một cuộc đời có ý nghĩa.”
7. Tôi – người viết tiếp giấc mơ
Giờ đây, tôi – đứa con của mẹ – đã trở thành học sinh của THPT An Lão, chính nơi mẹ từng gửi gắm thanh xuân. Mỗi lần bước qua cánh cổng trường, tôi lại thấy hình bóng mẹ trong ký ức. Tôi nghe tiếng gọi của thời gian vọng về từ bức ảnh cũ, như một lời nhắn nhủ thầm thì: “Con hãy sống và học cho thật xứng đáng, để nối tiếp ước mơ của mẹ.”
8. Lời hứa với mẹ
Ba năm dưới mái trường này, tôi sẽ học bằng cả trái tim. Tôi muốn viết tiếp giấc mơ của mẹ bằng chính nghị lực và tình yêu học tập của mình. Tôi muốn mẹ nhìn thấy rằng, giấc mơ ấy chưa bao giờ lụi tàn – nó chỉ đang được tiếp nối, bằng ánh sáng của niềm tin và lòng biết ơn.Và khi tôi nhìn lại hai bức ảnh – một của quá khứ và một của hiện tại – tôi hiểu rằng:Thời gian có thể làm phai màu những tấm hình, nhưng không thể làm phai đi những ước mơ, niềm tin và tình yêu dành cho mái trường THPT An Lão.
Mẹ đã từng phải dừng lại giữa con đường mơ ước, để hôm nay tôi được bước tiếp.
Và trên hành trình ấy, tôi sẽ luôn mang theo hình bóng của mẹ – người thắp lên trong tôi ngọn lửa của tri thức, của ý chí, và của một tình yêu bất diệt dành cho mái trường mang tên THPT An Lão.
Người dự thi: Hoàng Diệu Anh
Lớp - Niên khóa: 10C14 - K61
-------------------------------------

THỂ LỆ CUỘC THI ẢNH “KÝ ỨC AN LÃO”

Đối tượng: Toàn thể học sinh, cựu học sinh, giáo viên và cán bộ, nhân viên Trường THPT An Lão.

Nội dung dự thi:
- Một bức ảnh gắn liền với kỷ niệm, khoảnh khắc đáng nhớ tại Trường THPT An Lão.
- Kèm theo đoạn chia sẻ cảm xúc (tối đa 200 chữ) – có thể là một câu chuyện, một trích dẫn, hay đơn giản là lời nhắn gửi dành cho mái trường.

Cách thức tham dự:
- BTC sẽ chọn lọc và đăng tải bài dự thi hợp lệ lên fanpage CLB Truyền thông & Phát thanh.

Thời gian nhận bài: Từ ngày 07/10/2025 đến hết ngày 22/10/2025.

Cách tính điểm & bình chọn hợp lệ:
- Bước 1: Like page CLB Truyền thông & Phát thanh
- Bước 2:

1 like = 1 điểm

1 react = 3 điểm

Share post ở chế độ công khai (1 lần/1 tài khoản) = 5 điểm

Cơ cấu giải thưởng:

1 Giải Nhất – 400.000 VNĐ + Giấy chứng nhận

1 Giải Nhì – 200.000 VNĐ + Giấy chứng nhận

1 Giải Ba – 100.000 VNĐ + Giấy chứng nhận

Ngoài ra, các bài dự thi ấn tượng sẽ được đăng tải trên fanpage và trưng bày tại phòng truyền thống trong dịp lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường.
-------------------------------------

Trường THPT An Lão - Kết tri thức, nối thành công.